Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Hai bên dè chừng nhau. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Tôi không muốn đi đâu cả. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.