Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.
Từng trang, từng trang… Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Cậu ấy là người tốt.
Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Vào ngủ tiếp đi con. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Chậc, kể ra dài phết. Coi như không có chuyện gì xảy ra.