Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Tôi muốn thi xong được để yên. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.