Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.
Nhưng không phải là tất cả. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Còn tĩnh tâm mà viết.
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Này, mày bê cái kia cho chú. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Theo cách mà bạn lựa chọn. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Chúng ta có hai cái rỗng. Thấy mặt mình mát lạnh. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.