Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Khóc cho vài năm tích tụ. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Và bạn có quyền viết cái bạn viết.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Nói chung là tốn thời giờ. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…