Truyện dưới đây, của ông C. Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Mỗi tuần tôi bỏ ra hai đêm theo lớp giảng cho người lớn ở Nữu Ước. Khi bắt đầu viết cuốn sách này, tôi đặt một giải thưởng 200 Mỹ kim cho tác giả nào viết được một truyện ích lợi và hứng thú nhất với nhan đề: Tôi đã thắng được ưu phiền cách nào?. Vậy sự chán nản có thể làm cho ta mệt nhiều hơn là công việc, dù công việc ấy cực kỳ khó nhọc như leo núi đi nữa.
Chúng tôi có ba đứa con. Chuyện đó xảy ra 18 năm trước. Ông ta cũng biết pha một ly nước ngon bằng trai chanh độc.
Hồi nhỏ tôi sống ở một trại ruộng tại Missouri, và một hôm trong khi giúp má tôi lấy hột anh đào, tự nhiên tôi oà lên khóc. Mỗi ngày tim bạn bơm vào các hồng quyết quản một số máu tổng cộng có thể chứa đầy một thùng nước to bằng một toa xe lửa. Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy:
Mới đầu chúng mọc rất mau. Tôi phải làm lụng khổ nhọc mười giờ một ngày trên cánh đồng lúa và trong kho cỏ khô ở Misssouri - làm tới nỗi chỉ mong mỗi một điều là sao cho thân thể hết mỏi nhừ, hết nhức nhối mà thôi. Họ mệt lử vì họ ngán leo núi.
Mụ chỉ kiếm cái vui bỉ ổi là đã bôi nhọ được một người cao hơn mụ cả ngàn bực. Bởi vậy tôi rất cảm phục cử chỉ của ông, nhất là khi ông nói không cần một thư tín viên thông tiếng ngoại ngữ. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.
Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Nhà rông mà tôi ở có một mình". Tôi lo nó bị lung tung lên trời quá.
Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy. Một ngày mùa đông, bà đi trên đường, trượt chân té trên giá và nằm bất tỉnh trên vỉa hè. Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn.
Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông. Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa. "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ.
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Tôi lo lắng lắm, vì ông chủ sở bảo rằng nếu không tới đúng giờ tôi sẽ bị đuổi. Trong bảy năm đầu, tôi không nhận được bức thư nào của má hết.