Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Để trẻ con bớt dần phải khóc. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.