Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.
Và bon chen không bẩn, không ác. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Chẳng có gì đáng bực cả. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Nhà văn quì bên giường vợ.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.