Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Chứ không phải hắn leo lên giời. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Còn cái quần thì rộng thùng thình. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.