Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
21 tuổi thì còn phải đến trường. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Nhưng chờ đến bao giờ.