Có lần tới kỳ diễn thuyết, người ta thình lình cho tôi hay rằng tiến mướn phòng tăng lên gấp ba giá cũ. Khi tôi ra về, thầy ấy nói thêm: "Thưa ông, quả đã có nhiều người khen tóc tôi". Cháu sành và có óc thẩm mỹ.
Trọng ý kiến của người. "Bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi" Disraeli nói: "Tôi có thể làm nhiều chuyện điên lắm, nhưng có một việc mà tôi sẽ không bao giờ làm cưới vợ vì tình". ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi.
Ông nói trong một bức thư: Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ. Người thợ hớt tóc, thoa xà bông thiệt kỹ rồi mới cạo râu.
Chính tôi cũng nuôi gà, và tôi chưa từng thấy gà nào tốt như gà bà. và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!".
Trong 4 năm, ông dò xét đời sống giữa vợ chồng của 200 người, 100 người đàn ông và 100 người đàn bà. Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con. Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác.
Sao? Cả một tòa nhà vì vậy mà phải trễ sao? Phải bồi thường lớn và sai hẹn, sẽ lỗ vốn lớn, bao nhiêu sự khó khăn! Mà chỉ vì mỗi một người! Và sau vô số kinh nghiệm, tôi nhận rằng cách hay nhất để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi. "Biết chăm chú nghe; và khuyến khích người khác nói tới họ".
Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia. Những ai đã gặp Tổng thống Théodore Roosevelt đều ngạc nhiên về sự biết nhiều, hiểu rộng của ông. Ông nói: "Người nào đã muốn tu thân tự tiến, không phí thì giờ cãi vã nhau.
Chị không hỏi thêm một câu, lặng lẽ trở vô bếp và nhắc đi nhắc lại lời tôi đã nói cho mọi người nghe. Ngồi sau chiếc bàn làm việc, ngậm điếu sì gà lớn trong góc miệng, mỗi lần trông thấy mặt Amsei, ông ta nói như chó sủa: "Hôm nay không mua chi hết. Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết".
Tới nửa đêm tôi xin phép ra về. Anh chuyên môn dạy chó và ngựa làm trò trong những rạp xiếc. Ông ta bèn kể nỗi lo phiền của ông.
Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Ta ngồi yên ổn trong toà Bạch Cung này mà ra lệnh thì thật dễ.