Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Tôi không đuổi nó nữa. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.
Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.