Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Ngại nói là ta mất xe. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).