Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Ta không thích nổi cáu. What Ive felt what Ive known never shine through what I know