Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Như những lúc tôi không cần em. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.