Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Dù chỉ là một nhân vật. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Và ông vội ngoảnh đi.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.