Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Biết chỉ để biết mà thôi.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Trẻ con hay người lớn.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.