Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.
Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Anh dạy em, biết, quay ngay. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.
Mà lại nghĩ về con người. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.