Bóng Đụ

ôn lại kỷ niệm với bạn gái cũ ngày càng xinh ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Thiệt một xu cũng không đáng". Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh tĩnh mịch yên ổn.

    Trong chương đầu có câu rằng: "Hồi đó tôi chỉ trông được một mắt và có những vẩy nhỏ che gần kín con ngươi làm tôi chỉ còn nhìn thấy lờ mờ qua cái khe nhỏ ở phía trái. Gilbert thấy đắt tiền quá, nổi xung lên. Rút cuộc, một năm sau tôi mới nhận thấy một sự thực hiển nhiên, để rồi cụt hứng và phẫn uất.

    Đừng lo trước về tương lai. Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Bởi vậy tôi ngạc nhiên thấy ông đã 78 tuổi mà vẫn bình tĩnh, khỏe mạnh làm sao.

    Bà vui vẻ vẫy lại và bảo: "Con đợi đó nhé. Castles, một trong những nhà đầu cơ đã thành công nhất từ trước tới giờ. Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm.

    Mà trong khi làm việc bằng tinh thần, cần gì phải bắt tinh thần và bắp thịt căng thẳng một cách vô ích như thế? Josselyn nói: "Theo tôi, hầu hết chúng ta cứ tin rằng một công việc khó khăn, muốn làm cho cẩn thận, phải gắng sức mới được. Ta còn xa mới được hoàn toàn. Ngày hôm nay tôi sẽ luyện tinh thần theo hai cách: Tôi sẽ giúp ích một người nào đó mà đừng cho ai hay.

    Tôi khuyên các anh tập cách điều khiển bộ máy đó để sống ngày nào riêng biệt ngày ấy: đó là cách chắc chắn nhất để yên ổn trong cuộc viễn hành. Tên chàng là William Osler. Trời thì nóng gần 50 độ.

    Một tối, tôi vặn vô tuyến điện và nghe thấy một câu kỳ cục. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi. Anh bị ung thư trong ruột.

    Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở. Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: Tôi xin Ngài cho tôi nuôi nổi vợ con tôi.

    Bà Thehna Thomas đã khám phá ra một sự thực nghìn xưa, đã được dân Hy Lạp đem ra dạy đời, 500 năm trước Thiên Chúa giáng sinh: "Những cái gì hoàn hảo nhất là những cái khó được nhất". Tôi biết là nhờ kinh nghiệm chua chát và đau đớn. Nhưng tiếc rằng rất ít người áp dụng nó, cho nên ông phải viết cuốn này, để gõ cửa từng nhà - như lời ông nói - khuyên chúng ta đề phòng bệnh ưu uất, làm cho cứ mười người thì có một người bị bệnh thần kinh, cứ hai phút lại có người hoá điên, và giết hại loài người một vạn lần hơn bệnh đậu mùa! Tóm lại, ông chỉ có công nhắc lại những quy tắc rất thông thường và cố "nhồi nó vào óc ta" để ta thi hành thôi.

    Một ngày kia, trừ một số sách viết cho các nhà chuyên môn, có lẽ hết thảy các sách phải viết bằng lối văn tựa như phóng sự, mới mong có người đọc, dầu sách học cho người lớn hay trẻ em. Tôi có lại xin việc tại nhiều nhà sản xuất phim nhưng không một ai mướn tôi. Ông Henry Ford cũng nghĩ tương tự: "Khi tôi không điều khiển được biến cố thì mặc cho biến cố nó tự điều khiển lấy".

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap