Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Rồi, tôi phải tập chứ. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Bạn sẽ không trình bày nhiều. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Thế thì là thiên tài thế nào được. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.