Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ. Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông.
Không phải vì ông có ý tưởng đó mà tôi tin dùng ông. Tôi coi người chị cũng biết chị cẩn thận. Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare.
Nhưng trong khi bạn đồng nghiệp của ông Lincoln cứ cuối tuần lại trở về gia đình thì ông Lincoln không muốn về, vì rất kinh tởm sự ở gần bà vợ. ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ.
Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được. Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi. Vậy thì có lý gì mà bạn y sẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước y mời, không ai thèm tới hết?
Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng, chính do ông chỉ bảo, sắp đặt. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà. Trong xã giao cũng vậy.
Rheinhardt "Nã Phá Luân và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó: "Như vậy, rốt cuộc Nã Phá Luân có ngoại tình thiệt và ông luôn luôn lén lút ra khỏi cung, đội chiếc nón nỉ kéo sụp xuống che mắt, có độc một người hầu cận theo sau, để đi tới nơi hẹn hò với một giai nhân. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói".
Khi ông về nhà, sau cả một buổi chiều mệt mỏi vì ứng đối xã giao với các công tước phu nhân linh mẫn, ông nghe bà chuyện trò ngây thơ mà óc được nghỉ ngơi. Phương pháp ông giản dị lắm. Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó.
Chỉ có mỗi một cách thắng trong một cuộc tranh biện, là tránh nó đi. Rõ ràng tôi thấy ông ta chưa hề được người mướn nhà nào nói với ông bằng cái giọng đó. Khi nào gặp Ngài Tổng thống, tôi sẽ chê Ngài chỗ đó".
Lại thêm người ta phần nhiều không muốn thay đổi ý kiến, dù là ý kiến về tôn giáo, về chính trị hay về một hiệu xe, một tài tử hát bóng. Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ. Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh.
Thành thật gắng sức xét theo quan điểm của người. Bà ham danh vọng, thích được tôn trọng, thích giao du, mà ông lại không màng gì tới những thú tầm phào đó. Ngày xưa, các nhà quý phái ở Moscou và Saint Pétersbourg lịch thiệp hơn.