Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Dừng lại vẫn là chơi.
Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.
Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Một giọt rơi xuống sách.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Trước thì tháng gặp một hai lần. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.