Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Nhưng họ sống không bình thường.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Thấy mặt mình mát lạnh. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Làm ơn nhanh nhanh cho.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Những thứ đáng ghét nhất.
Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Bác không hài lòng một tí nào.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.