- Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? Chàng thấy rằng thần Gnome đã nói thật, và phù thủy Merlin cũng chẳng hề nói dối. Nếu nhổ nó lên thì chàng sẽ chết.
Ban đêm, khu rừng thật im lặng và lạnh lẽo một cách đáng sợ, đó đây vang lên những tiếng hú, tiếng gầm gừ của những loài thú kỳ lạ, bí hiểm. - Thế thì trong trường hợp này - chàng mừng rỡ đề nghị - tôi có thể giúp bà và bà có thể giúp tôi. Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn.
Liệu đó có phải là mảnh đất mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên không? Nếu thực tế một chút thì ta cũng có thể nhận ra điều này là không thể. Ta sẽ lên đường đến khu rừng Mê Hoặc. Seqouia im lặng suy nghĩ.
Trong mười năm liên tục, tôi luôn tái đầu tư những gì mình đã có được. Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân, một người bị lừa, một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn. - Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa.
Ta đến đây để thương lượng với mi một việc. Nó không chỉ kỳ diệu với các bạn mà ngay cả với chúng tôi - những người thực hiện cuốn sách này. Không một giây lãng phí, Sid liền leo lên lưng ngựa.
Ông ấy sẽ bảo cho ta biết Cây Bốn Lá thần kỳ mọc ở đâu. Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Nhưng chỉ có hai ngươi đến mà thôi.
Trong tích tắc, những hạt giống đó nảy mầm rất nhanh thành các Cây Bốn Lá thần kỳ. Ngươi không thấy rằng tất cả lượng nước mà ta phân phối cho khu rừng Mê Hoặc là do ngấm qua lòng đất hay sao? Nước của ta không chảy thành sông hay suối, nó ngấm từ bờ hồ tới mọi ngóc ngách trong khu rừng Mê Hoặc. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc.
- Ta đã nói là CHƯA BAO GIỜ rồi mà - thần Gnome bực bội hét lên rồi quay đầu bỏ đi. Ngay khi thấy Nott, con chim lập tức bay đi. Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi.
Chàng thấy bốn lá hình trái tim của nó mở bung ra hứng lấy những tia nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua những nhánh cây khổng lồ bao quanh nó. Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ. Một số người thậm chí quá phấn khích đã đứng lên rút gươm hô vang với cả quyết tâm:
chàng còn cần thứ gì khác nữa không nhỉ? Sau tất cả những gì chàng đã đạt được thì thật vô nghĩ khi không đi hết con đường đã chọn. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng.