Tớ không biết và tớ cũng biết. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.