Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Tôi muốn thử những cách khác. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Bạn còn phải sống dài dài. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Hai chuyện này khác nhau.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Không không cần gì cần ai nữa. Lại nói chuyện đi đá bóng. Mà còn thua trắng về tài năng.
Ông hãy trả lời có hay không. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.