Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Ông Diểu tức giận giương súng. Chậc, kể ra dài phết.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Cái giấc mơ của mình không mất. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.