Nhưng rồi sao nữa?" Rồi thì chắc chắn là mình phải đi kiếm việc làm. Chúng tôi đi thăm khu vườn của John D. Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó.
Tôi xin Ngài cho tôi nuôi nổi vợ con tôi. Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai. Bà đau tim thiệt không? Thiệt.
Một nhà chuyên trị bệnh thần kinh nổi danh vào hạng nhất đương thời, Bác sĩ Carl Jung, viết trong cuốn: Một người tân thời đi kiếm một linh hồn rằng: "Trong 30 năm gần đây, có những người ở đủ các nước văn minh trên thế giới lại xin tôi trị bệnh. 000 năm rồi, các bực cha mẹ đều bứt đầu bứt tóc vì nỗi con cái ăn ở bạc bẽo. Mày không thể là người nào khác được".
Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Carrier, tôi gặp lời khuyên: "Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất" Và tôi tự hỏi: "Nếu ta không chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào? Riêng tôi, tôi sợ tới nỗi gần như nghẹt thở, luôn miệng lẩm bẩm: "Chết rồi!.
Nghỉ tức là thu hồi lại sức lực của mình". Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé".
Cho nên ông rán mỗi tuần thắng một tật và mỗi ngày ghi lại hành vi để xem lùi hay tiến. Bà làm thân với thổ dân và đã ngạc nhiên trước cách họ đối lại. Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi.
Lương ít mà khóng dám bỏ sở. Em muốn khóc, thầm nghĩ: "Tại sao lại có sự vô ý kia khiến cho chiều nay mất vui đi như vậy? Nhưng sau em tự nhủ: "Tại sao mất vui? Cứ nhất đinh vui đi nào! và em vô phòng ăn, đành mang tiếng với bạn bè là người nội trợ dở, còn hơn là tiếng cáu kỉnh, xấu thói. Chúng ta hãy tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta!".
Và dịch cuốn How to win friends xong, tôi đưa ông Hiếu coi lại, sửa chữa. Sau tôi vào trường Trung học, rồi ngày qua tháng lại, quan niệm của tôi dần dần thay đổi. Khi ta tự tin, tiến theo con đường đẹp đẽ tự vạch ra và gắng sức sống theo đời sống đã phác hoạ trong đầu, thì ta có thể thành công một cách rất không ngờ".
Không đầy một tháng tôi ngủ mỗi đêm được 8 giờ và bộ thần kinh của tôi trở lại bình thường". Người ta hỏi ông có lo về nhiệm vụ ghê gớm của ông không, ông đáp: "Tôi quá bận, không có thời gian để lo chi hết". Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.
Tại sao Trời già độc địa bắt đứa cháu của tôi đi? Tại sao một thanh niên dễ thương như vậy - có cả một tương lai xán lạn trước mắt - mà lại phải chết? Tôi không tin có thể thế được. Ông già nghe nói giận lắm. Sau cùng tôi "tốp đợi".