Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Nhưng họ không cũ lắm. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác.