Ông Gaw không đòi mà được. "Dạ, lần này tôi bị bắt tại trận. Và trong ba tháng hè và ba tháng thu, ông ở xa biệt, không lai vãng gần miền Springfield.
Châu Mỹ ở trong tình trạng kinh hoảng. Nhưng tôi biết rằng xa vọng của ông đã đưa ông tới sự dùng đủ mọi cách để cản trở Đại tướng Burnside; như vậy ông đã làm hại lớn cho nước chúng ta và cho một người bạn cầm quân đáng trọng và đáng khen của ông. Ông Schwab nói: - Thầy đưa tôi một cục phấn.
Tôi, tôi mua xe cam nhông hãng Mỗ", thì tôi ngọt ngào trả lời ông ấy rằng: "Này ông, xe hãng Mỗ tốt lắm. Cậu nhịn ăn bữa trưa và để dành tiền giấy xe điện cho tới khi mua được một cuốn tự điển tả công nghiệp các danh nhân nước Mỹ. Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi.
Cho nên bà chỉ nói rằng bài diễn văn đó, nếu cho đăng vô Tạp chí Bắc Mỹ thì tuyệt. Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi. Một trong những người cộng tác với ông, viết một bài diễn văn mà người ấy tự cho rằng hùng hồn bằng tất cả những bài của Cicéron, Démosthène và Daniel Webster hợp lại.
Hồi mới đầu tôi thích nó lắm. Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà không yêu kính? Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp cũng được hân hạnh đó. Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.
Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Mà ông thú với tôi rằng sở dĩ thành một nhà chuyên môn như vậy chỉ nhờ một người đàn bà khuyến khích.
Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ, bất kỳ là đứa nào. Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này.
Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò. "ái tình cẩm nang" hoàn toàn nhất “ Sở vệ sinh chung có lần gửi cho cả ngàn người đàn bà có chồng một tờ giấy câu hỏi về đời sống thân mật của họ và xin họ trả lời rất thành thật và tất nhiên là có giấu tên. Họ đưa ra một nhân vật khác mà tôi không ưa lắm.
Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu. "Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật".
Anh cho một người phụ việc lại thế. Ông sợ hãi, muốn rút đơn ứng cử ra. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn.