Bóng Đụ

Phang đào mặt xinh của quý ngon hết nước chấm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy. Tiếp theo, tưởng tượng rằng bạn đang đứng trước khán giả và bắt đầu nói. Tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hơn, nhưng nhờ nó ít ra có thể đoán được tên cầu thủ.

    Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi. Hãy hoàn thiện chính bạn trước khi bắt cấp dưới của mình phải hoàn thiện! Những diễn giả nói giỏi nhất thường là những người thích châm biếm về mình nhất.

    Đó là cách mau lẹ nhất để kiếm một kẻ thù lâu dài nhất, nó chẳng ích lợi gì. Ví dụ cụm từ người Mỹ gốc Phi năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất hiện 1422 lần. Bạn có thấy phiền khi phải nghe một cú điện thoại dài những hai mươi phút trong lúc bạn đang bận túi bụi? Bạn có lúng túng khi ông chủ của bạn không đi thẳng vào vấn đề mà cứ lòng vòng trước khi đưa ra phán quyết?

    Chúng ta quên toàn bộ câu chuyện này đi và chúng em không bao giờ tái phạm nữa, được không thưa thầy? Tôi đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó: sự chân thật. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.

    Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh…

    Nhưng thật không nên chút nào nếu quá nhún nhường, quá hạ mình, hay cứ nịnh hót sếp. Và điều này còn tùy thuộc vào sự khác biệt giữa các nền văn hóa, quan niệm đạo đức ở mỗi nơi nữa. Việc nói cũng như vậy.

    Sau đó thì có thể bày tỏ quan điểm, ý kiến riêng của bạn, đặt câu hỏi về vấn đề đó. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có. Tất cả những phát ngôn viên thành công đều có đức tính này.

    Tôi hít thở thật sâu cố lấy bình tĩnh rồi tự động viên mình: Larry King, Larry King, hỏi tiếp, hỏi tiếp đi. Jack ngồi bệt xuống đất, đọc hàng giờ liền để biết đặc trưng của từng quyển sách giáo khoa, và nói đi nói lại những câu chào mời. Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì.

    Thế nên trong suốt bậc trung học, chúng ta thường được xem các tranh ảnh minh họa trong những bài giảng. Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa.

    Đừng quá đặt nặng việc đang đứng trước máy quay và truyền hình trực tiếp, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện bổ ích và thú vị hơn nhiều. Đặc biệt là những chuyện mà gia quyến không hề biết về người đã mất, thì đây là dịp để bạn có thể chia sẻ với họ những kỷ niệm quý báu ấy. Thầy đang sai lầm đấy ạ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap