Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Mọi người còn lo cho bác nữa. Mấy con hổ cũng thế.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Chẳng ai bóc lột ai cả. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Tự dưng mẹ lại ra giá.