Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Càng kéo nó càng lùi lại.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Lại cái đồng hồ báo thức đây. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Nó vẫn còn hoang dã. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Dù không bao giờ có tận cùng.
Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Hắn phải lừa phỉnh mình. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.