Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Người bảo người là ác. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Chỉ có con mèo không ngược. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Đúng là thân làm tội đời! Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.
Mất mất người kể chuyện. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Thôi, năm nghìn đi ạ. Những giọt nước mắt bằng gỗ.