Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Tôi không muốn đi đâu cả.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.