Nghĩ lại mấy chục năm sau này, tôi thấy những ưu tư của tôi do tưởng tượng mà ra. Ta nên lấy thế làm mừng. Đô đốc Byrd hiểu thế nào là "tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ".
Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng. Và sau khi làm những công việc ấy rồi, họ thấy trong bốn trường hợp có tới ba trường hợp họ khỏi phải hỏi ý tôi nữa, vì giải pháp hiện ra như một trò ảo thuật vậy. Lo làm cho thần kinh căng thẳng, ta cáu kỉnh hại cho những dây thần kinh trong bao tử, làm cho dịch vị biến chất đi và thường sinh chứng vị ung".
Ông bỏ ra 15 năm để tự chỉ trích: Sau khi viết xong cuốn sách bất hủ: Nguyên thuỷ của muôn loài, ông nhận thấy rằng nếu xuất bản, quan niệm cách mạng về tạo vật trong sách chắc chắn sẽ làm náo động các giới trí thức và tôn giáo. Ta chẳng dại gì mà nghe. Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J.
Xin tha thứ tất cả những lỗi lầm của con. Bảy mươi năm sau, Henry Morgenthau, giám đốc quốc khố trong nội các của Tổng thống Franklin D. Tôi lo nghĩ nhiều đến nỗi, trước kia vui tính, tôi đã đổi thành một người cáu kỉnh, khó chịu.
Đây là câu chuyện: Đại tướng bao vây đồn Richsmond đã 9 tháng. Nếu bạn bị chứng mất ngủ, bạn nên mua cuốn sách của bác sĩ Fink, vừa nói trên kia. có thể đổi làm phước lành.
Tổng thống Lincoln chắc không thể đảm nhận nổi những trọng trách của ông trong trận nội chiến nếu ông không nhận định rằng, kiêu hảnh và điên rồ mà đi đối đáp hàng trăm kẻ đối nghịch thì rất tai hại cho công cuộc. Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác. Và những hột cát ấy, đều lần lần liên tiếp nhau, chui qua cái cổ nhỏ ở giữa để rớt xuống phần dưới.
Dù sao đi nữa lần đó tôi đã tìm thấy một phép trong những phép mầu nhiệm để trị bệnh nội ung. Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi". Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không.
Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng: Có lý lắm, phải không bạn? Vậy mà có cả triệu người quay cuồng lo lắng làm hại đời mình, vì họ không chịu nhận sự chẳng may nhất, không rán chịu cải thiện tình thế, không vớt vát những vật còn chưa chìm trong khi thuyền đắm. Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi, vừa thổi, thích chí lắm.
Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. giảng: "Nữ bác sĩ đi chích thuốc đấy.
thành sinh, tiểu đường, diễn viên, (cây) đàn. Má tôi muốn tôi hy sinh cho tôn giáo. Tôi muốn ngài chỉ dẫn.