Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.