Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Quá nhiều lí do để sống.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Tôi vẫn không nói lời nào… Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.