Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Bởi bạn là người sòng phẳng. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Chạy đi mua thì không có hứng. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Chuông điện thoại reo. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Bác hỏi: Sao con không đi học. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.
Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Viết là một lao động kỳ diệu.