Đối với tôi, lần dự tiệc đông đúc khách khứa nào cũng khá hấp dẫn và mang chút thách thức. Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói nhiều. Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?.
Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American). Theo bạn thì ba người còn lại ở bên dưới sẽ làm gì? Có nên kéo anh vừa cao vừa mập rơi xuống lại để lỗ thông thoáng khí hay không? Liệu bọn họ có đánh nhau để giành phần thoát hiểm trước không? Và nếu là một trong số họ thì bạn sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale.
Nhưng tất cả những gì cô ấy muốn nói chỉ là quan điểm về tôn giáo. Tôi lấy ví dụ cụ thể là ngày nay phụ nữ ngày càng có vai trò cao hơn trong xã hội. Sam rất được lòng khán giả bởi anh luôn thân thiện và hiểu ý họ.
Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào. Đừng nghĩ rằng việc nêu ra một câu hỏi thông minh là đủ, còn phải lắng nghe câu trả lời của họ và sau đó biểu lộ thái độ lại ngay. Không phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là Cửa sổ của tâm hồn.
Có thể bạn hơi liều khi khen một nữ đồng nghiệp trong cơ quan rằng: Cô trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo này! hay Chiếc váy này làm cho cô thật lộng lẫy!. Và thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn Moppo thì… đã chết. Dĩ nhiên trong một bữa tiệc thật đông đúc thì sẽ không ai trách nếu không thấy bạn quay trở lại.
Quayle dí dỏm ví von rằng đối với một cô nữ sinh thì việc phá thai dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nghỉ học không phép. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem. Lúc nào cậu ta cũng hỏi chuyện này chuyện nọ rồi lắng tai nghe những kinh nghiệm quý báu.
Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt. Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob.
Hoặc nếu thoáng thấy người quen ở gần đó, ví dụ bạn đó tên là Stancey chẳng hạn, thì bạn có thể hô lên: Stacey này, bạn có biết Bill không?. Tôi thích cái nghề này lắm! Tôi đã luyện tập suốt tuần rồi. Trước ngày đó, Burns hỏi Benny:
Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian). Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho phù hợp với bạn nhất. Dù là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn.
Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi. Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo. Anh có văn phong thẳng thắn và sâu sắc.