Tôi có làm gì ám muội đâu. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Rồi lại đây ngủ bên em.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Và còn nhiều lí do khác. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.