Vì thế, tôi luôn ngồi mơ màng không thèm tập trung trong lớp học, thậm chí không thèm làm bài tập về nhà. Lý do thất bại của tất cả những người này không phải là do việc xác định mục tiêu không có tác dụng, mà là do họ đã không cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu, hoặc do họ áp dụng sai phương pháp và bỏ cuộc giữa chừng. Bạn có thể cho rằng việc xây nhà mà không có bản thiết kế là vô lý.
Vậy tại sao, trong khi một só học sinh có thể học và trả lời các câu hỏi hóc búa một cách nhẹ nhàng, thì những học sinh khác đọc đi đọc lại một trang sách bốn lần mà vẫn không hiểu hoặc không nhớ nổi những gì mình vừa đọc? Lí do là học sinh tiếp thu nhanh đó bằng cách này hay cách khá, với những phương pháp thích hợp, đã tận dụng được nhiều hơn khả năng phi thường của bộ não, trong khi các học sinh khác lại không làm được điều này. Xác định mục tiêu cũng không ích gì trừ khi bạn đề ra một kế hoạch hành động ở bước thứ 2 để đạt mục tiêu đó. Nếu họ phải vào lớp học tệ hại nhất, đó là lỗi tại họ.
Sau đó ông ta ăn chất khoáng đó và trở thành thiên tài. Vậy thì, trước khi việc này xảy ra, bạn hãy tưởng tượng những hậu quả tệ hại nhất để buộc mình phải hành động ngay tức thì và không bao giờ phải nói "giá mà. Một cách khác là vẽ Sơ Đồ Tư Duy theo từng đoạn văn nhỏ trong sách.
Khi nghĩ về thầy cô mà bạn yêu quý, trong tâm trí bạn tồn tại những gì? Bạn có tưởng tượng được hình ảnh của thầy cô đó? Bạn có đang tự nói với mình rằng "để xem nào", "không biết mình yêu quý thầy cô nào?" Nếu bạn giống như đa số mọi người, bạn sẽ bắt đầu mường tượng hình ảnh trong tâm trí và tự động đối thoại với bản thân. Ví dụ, nếu bạn cần nhớ từ “xe hơi”, bạn nên tưởng tượng trong tâm trì những hình ảnh một chiếc xe cụ thể. Ngược lại, nếu bạn tự nhủ rằng "mình tệ hại trong môn toán", bạn sẽ cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Bạn hãy nhớ rằng chúng ta có 1 triệu triệu noron và mỗi noron có thể tạp ra vô số các liên kết với noron khác. Nếu bạn cảm thấy hăng hái phấn chấn, đó cũng là vì bạn tạo ra cảm xúc ấy. Einstein ngồi trên 1 ngọn đồi suy nghĩ, mơ mộng được cưỡi lên nhưng tia nắng đi 1 vòng quanh vũ trụ rồi quay lại mặt trời.
Tôi xác định mục tiêu đầy đam mê này khi chỉ mới 15 tuổi (và tôi nghĩ 17 tuổi hay hơn nữa cũng chưa là quá muộn). Nếu học được thầy cô khen ngợi hoặc làm bài kiểm tra tốt, họ sẽ cảm thấy phấn chấn, vui vẻ để học. Bạn đã giảm đuợc 60-80% thời gian học của bạn một cách hiệu quả.
Tại sao bạn cứ mãi quanh quẩn với “Trứng và ngỗng” ? Tại sao bạn cố gắng nhiều mà vẫn chỉ là một học sinh trung bình? Tại sao bạn không thể đạt nhiều điểm 10 hơn nữa? Cho dù bạn đang ở bất kì thứ hạng nào từ kém nhất cho đến giỏi nhất lớp, nhất trường, chắc chắn là sẽ luôn cóthói quen xấu, hoặc những phương pháphọc thiếu hiệu quả mà bạn mong muốn thay đổi để có thể đạt thành tích cao hơn. Với niềm tin mới rằng việc đó có thể làm được, hàng trăm hàng ngàn người đã thực hiện được điều mà không biết bao nhiêu thế hệ con người qua hàng ngàn năm trước đã thất bại. Việc tự cam kết với bản thân có sức mạnh phi thường, nhưng vẫn không đủ.
Khi bạn bè rủ bạn đi chơi sau giờ học, bạn sẽ từ chối vì bạn biết rằng việc đó không giúp bạn đạt được mục tiêu. Đồng thời, chúng ta cần tạo ra những cái neo tích cực để có thể có được cảm xúc tích cực ngay khi cần. Bằng việc xác định mục tiêu điểm 10, bạn sẽ bắt đầu học theo một cách khác, bạn ghi chú bài giảng chi tiết hơn, tìm hiểu rõ hơn về những khái niệm còn mờ mịt, dành nhiều thời gian hơn để giải những bài toán khó.
Bạn có khả năng tự động viên bản thân và trở thành một người quản lý thời gian giỏi. Số học sinh đạt điểm 10 thường xuyên là 5% hay 95% tổng số học sinh? Câu trả lời là 5%, phần thiểu số. Ví dụ, hãy tưởng tượng bạn bỉ điểm kém.
Lý do tại sao bộ não của bạn (đặc biệt là bán cầu não phải đầy sự sáng tạo) làm việc này là vì nó không được tận dụng triệt để, thế là nó trở nên “buồn chán”. Do đó, trong bất kỳ khoảng thời gian học nào, bạn sẽ quên rất nhiều thông tin đã học vào khoảng thời gian giữa này. Mỗi một noron tuy có kích thước cực nhỏ nhưng lại có 1 sức mạnh xử lí thông tin tương đương với 1 máy tính.