Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Chạy đi mua thì không có hứng. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.
Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.