Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Làm một bài thơ dở để được khen.
Cái này không rõ lắm. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Cô không dám nhìn vào ai. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.