Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Hoặc lúc phấn khích.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Xã hội loài người thì phải như thế. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Thêm nữa, không có hứng thú. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Mất chứ không phải biến mất. Theo cách mà bạn lựa chọn. Và thế là đời sống lãng phí.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Cũng chẳng nhớ được nhiều.