Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Ốm ra đấy mà làm gì. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Tất cả đều không sâu đậm.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Ôi! Những tiếng còi xe. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.