Howard đã có một quyết định làm thay đổi hẳn đời anh. Vậy mà khi chuyện ấy xảy ra bà chưa biết gì về đời hết, ngoài bệnh tật, lo lắng và sầu thảm. Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm.
Ông nói: "Những bệnh này thường khi do người đau không biết làm cho đời sống của mình thích nghi với những vấn đề thực tế". Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi. Từ đó không có tin tức gì về con hết.
Chẳng có người nào, đàn ông hay đàn bà, dù chỉ tụng niệm có một lát, mà không được kết quả tốt". Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình.
Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được. Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái.
Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Chàng viết: "Tháng tư năm 1945, vì quá lo nghĩ, tôi mắc một chứng bệnh ruột, đau đớn vô cùng. Không phải tôi thích nghe họ đâu.
Đó là điều hay nhất, khôn ngoan nhất nên làm. "Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20. Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có.
Tôi thấy tôi đương đứng ở ngã tư đường đời và tôi phải lựa lấy một quyết định quan trọng. Có một ngạn ngữ nói rằng một người mà bị kẻ khác phạm tới cách nào cũng không nổi nóng được, thì là người ngu. Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ.
Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được. Một hôm đi chặt những cây sào để về chống giàn đậu, khi chất những cây sào này trên chiếc xe hơi Ford kiểu cổ xong đâu đấy, ông mở máy quay về, thì bỗng một cây sào tuột xuống gầm xe, mắc vào trục bánh lái làm chết cứng tay bánh ngay lúc xe tới một chỗ quẹo khá hẹp. Đó là ý kiến của ông Franklin I.
Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Lần sau bạn và tôi có lo lắng điều chi thì cũng nên theo phương pháp khôn khéo của ông già Al. "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu".
Tôi than thân trách phận của vì tôi đã sống nhiều năm đầy hạnh phúc với nhà tôi, rồi thình lình nhà tôi mất. Ông viết: "Khi võ quan kia lại gần tôi, tôi còn nhức đầu như búa bổ, nhưng đọc xong bức thư, tôi khỏi liền". Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất.