Nhưng mọi người thì khác. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Người lớn thật buồn cười. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Có đến hàng trăm con.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.