Một khuôn mặt ai ai cũng có. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Không, phải giữ sức khỏe. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Để sống cho xong đời.
Tự do hay không là ở mình. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.