Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Cảm giác như không thể lành lại được. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Càng kéo nó càng lùi lại. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Không phải điệu cười chua chát. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.
Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.
Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Có thể cháu học đêm qua.